VẮNG MẶT
ư chừng như thấu hiểu một điều ǵ
thành đô rúc ran tiếng cười
trong long đêm
em nói với tôi
về mầu nhiệm
sự cô đơn
cùng cực của con người
không một chỗ nương thân
này em
trên muôn vàn lẽ sống
có một ngọn đèn không bao giờ tắt
giữ lấy
để thắp sáng đường về
khi không thể vay mượn đất trời
soi vào hố thẳm
em sẽ bước qua rất yên
thắp bóng ḿnh
đứa con thạch nữ
khó có thể có được
nhưng rừng hương đă thở
mùi hương độc đáo
sẽ không bao giờ thiếu thốn
khi ngọn đèn chẳng thể tắt
v́ em là chốn ngụ
LAN MAN
phố ảo duới sương khuya
khơi dậy đôi cánh ẩn ḿnh
gầy gió lao xao
một đời vay mượn
bản hoài rất thực hiển nhiên
hay bí ẩn của ḷng đang mê sảng
đôi tay sát thủ
treo ngược nỗi buồn
trên môi bế tắc
tùy nghi chiêm ngưỡng
bến cũ
mây thuần điệu nhớ
lất phất hạt mưa đông
con cá tích lội ngược gịng
ôi những ải sương rào chắn ngắn
đôi khi muốn ngủ vùi như loài sâu
đợi chờ mùa xuân trở lại
Vũ Tiến Lập