Trăng Khuya
Đêm mười bảy lững lờ treo vách núi
rọi vào đây nẻo u tối mênh mông
trăng khuya còn sáng soi màu cỏ biếc
để trần gian vẫn nặng khối thù ân.
Đường lữ thứ cưu mang niềm tủi nhục
khi ‘Huyên đường’ cô quạnh góc trời quê
bên song cửa dường như ngồi xõa tóc
dáng mẹ hiền muôn thuở-vẫn chiêm bao.
Người còn đó chưa một lần thăm lại
đã nhiều năm khoắc khoải nhớ thương con
nét già nua đếm thời gian tóc bạc
đợi con về khi tuổi hạc đã lên cao!
Tàng cổ thụ che đàn chim mỏi cánh
xác xơ khi chúng vội vã bay đi
chừ bên ấy hoa tầm xuân có nở?
quặn lòng ai-tim nhói “nhát hư vô”.
Nghe kinh
Nghe bốn chú điệu, tối tụng kinh
Hồi tưởng ngày xưa ở tuổi mình
Trẻ thơ đẹp quá như trang giấy
Bây giờ nhìn lại... vẫn mới tinh.
Như thường...
Thức giấc khi trời đẫm ướt sương
Ngoài hiên cảnh vật vẫn như thường
Ngày đi đêm đến trong vô thức
Chợt thấy càn khôn đọng trong sương!
Vô đề
Sáng đưa mấy điệu qua trường học
Chiều về rước vội kẻo mưa rơi
Theo vết xe đạp về Bát Nhã
Bất chợt thấy mình đã đến nơi!
NHẬT TRÍ