Mượn
Ta mượn những giọt sương
Mong manh trên phiến lá
Soi một lẽ vô thường
Thấy rộng cả thiên thu
Xin mượn một lời ru
Vây ta thời hoang dã
Theo dòng thơ cội đá
Bồng bềnh trên phím ngà
Mượn người một làn da
Cấy vào xương thịt đỏ
Nghe tim người ú ớ
Trên bờ môi tử thi
Ta dành một làn hơi
Thổi xuân xanh lên tóc
Giăng rối đời ô trọc
Giọng cười ngả nghiêng thêm
Mượn đây không gian êm
Thềm trăng ai bỏ ngõ
Dấu chân xưa còn đó
Mênh mang một cõi thiền
Mượn người một mặt trời
Đem về đời gột rửa
Để ta làm hạt muối
Suốt nghìn năm rong chơi.
Cơn mưa
Em như cánh cửa tim bỏ ngõ
Để gió xô về lồng lộng với trăng sao
Chiều nay ngoài kia có cơn mưa rào
Tưới mát những hạt giống sống còn sau mùa mưa bão
Những cơn bão ùa vào mảnh đất tâm
Làm ngổn ngang
hoang dại em
Nước mưa đọng trên hiên trôi thành dòng quá khứ
Em không ngây thơ như ngày nào lấy gáo dừa
tắm mình ướt sũng nỗi nhọc nhằn ngày trước
Hay thắt giấy thả thuyền chuyên chở ngược niềm đau
Ôi, giọt nước mắt ngày xưa hóa thân thành trận mưa rào
Cũng lấp lánh như ngôi sao em của nghìn năm sau nữa?
Em một mình dưới cơn mưa ngoài phố
Như chú dế non rỉ rả một mình khúc hoan ca
bên liếp cửa gỗ mục thấm đất
Như cánh cửa tim bỏ ngõ
Để gió thổi về lồng lộng với trăng sao.
VÕ QUỲNH UYỂN