Mảnh thời gian
Chiếc lá chỉ sống có mùa
Nắng chỉ gay gắt quá trưa thì tàn
Ta ngồi vặt mảnh thời gian
Đếm từng con kiến chạy ngang bờ tường
Ngưỡng cửa
Bên kia ngưỡng cửa là thiên đường
Bên này ngưỡng cửa là ước vọng
Em dựa vào bên này biển sóng
Nghe tiếng mình dồn dập niềm yêu
Ngưỡng cửa đơn sơ đến vô hình
Nhón khẽ bước vượt qua ngăn cách
Bên kia có anh- em sợ
Thiên đường hay địa ngục
Chưa kịp yêu đã chịu đoạ đày
BÙI KIM ANH