KHÁT KHÔNG UỐNG NƯỚC
Tâm Minh—Ngô Tằng Giao diễn thơ Kinh Bách Dụ
Thuở xưa có kẻ đi đường
Rất là khát nước nên dừng chốn đây
Kiếm t́m nước khắp Đông Tây
Thấy sương lóng lánh giăng đầy phía xa
Tưởng là nước vội t́m qua
Mới hay lầm lẫn. Thế là trở lui.
Cuối cùng t́m được nước rồi
Ḍng sông trong mát, nước trôi
không ngừng
Nhưng chàng chỉ đứng ḍm chừng
Nh́n xem. Không uống. Lạ lùng
vậy thay!
Người ta thấy, vội hỏi ngay:
“Anh đi t́m nước, nước đầy dưới sông
Sao không uống, chỉ đứng trông?”
Anh chàng đáp lại vô cùng kỳ khôi:
“Nước sông này nhiều quá trời
Một lần mà uống có đời nào xong,
Uống một lần hết nước sông
Thời tôi mới uống, mới không ngại ngần.”
Mọi người quanh đấy cười ầm
Chê anh chàng nọ ngu đần măi thôi.
Thế gian có một ít người
Không gần chân lư, sống đời lầm sai
Luôn gàn bướng chẳng nghe ai
Cho là Giới Luật Phật thời lớn lao
Lại thêm nghiêm ngặt xiết bao
Thọ tŕ, tuân giữ hết nào dễ đâu
Họ tin vậy nên từ lâu
Sa chân giới cấm, lao đầu bến mê
Để rồi đau khổ tràn trề
Trong ṿng sinh tử năo nề nổi trôi
Khó mà đắc Đạo trọn đời
Xem ra đáng trách, nghĩ thời đáng thương
Khác chi kẻ khát đi đường
Kiếm ra được nước không màng uống thôi!