Gió nơn
nếp gấp
lấp kín mặt người
gió nơn mân mê
vách bóng thần sụp ngă
cưu mang vùng cảm giác
lạc khứ đầu ghềnh
thời gian không thể nhốt
hoa rải một lần đêm Hương Tích
rọi thấu vào hư ảo
và đằng sau nỗi chết
thời gian là hơi thơ hiện tại
thật thể không hai
con chim đă bay qua vùng trời
trên tầng mây hoang tạnh
vẫn nhớ về núi cũ
đừng dể nỗi chết đi hoang
Gạn Tâm
gom rặng đông nụ mai mở cánh
mây mù chưng hửng một ngày xuân
đi tới nhiệt t́nh hồn đi tới
không đợi hoàng hôn xế bong ma
có lần ngang lối vào thiên cổ
đường cũ rêu ṃn mọc đá xanh
sớm nghe gió suyễn trên cành lá
vang động vào sâu trí nhớ người
ác tuệ bẩm sinh vùng giác đấu
gạn tâm chắt bóng thù giấu mặt
dẫu chắc cánh buồm căng sức lướt
nguồn mạch tùy lưu tự nhánh trào
đeo theo linh ngữ vào mạn sóng
kỳ vĩ bên kia tuyến giác ngàn
niệm tự thật không cùng cảm xúc
sao c̣n tụ uẩn giữa hiển sinh
Khách trần
gió tru tréo thất thường
xua mùa đông vào cửa áo
thốc từng nỗi niềm nghi hoặc
tháng giêng đầy vọng động
cảm giác vỗ về
mơn trớn trên vai khách trần
đêm mặc nhiên rồi thật nhất
ngoài nhận biết không đuổi bắt
tựa chuyển hóa như con đường
mặc vết lăn nghiền dẫm
gịng sống ảo thuật
đi t́m giấc mơ minh bạch
nhận ra tha lực đă chết khô
nhặt lại dấu tích cũ
sao đổi trời tắt trên tay
Vũ Tiến Lập