thơ VŨ TIẾN LẬP
cơn sốt
Ðừng giữ lấy sự hài lòng
khi bản thân cầy xới bởi thời gian
mảnh đời nào rồi cũng nhẹ như mây
lang thang giửa biển thiên bất tận
không phải là phù du
mà hoại diệt luôn có măt
không có sự chế ngự
ngoài nỗi chết và hư không
ngậm nhấm
không đầu
không cuối
hỏi thời gian
dăm nỗi bâng quơ
vực bóng tà
có là sót lại
tàn thu cũ
con mắt trần gian
không trở lại
ngọn nến nào
khêu cháy
nhỏ
vơi
ảo hóa
chỉ còn lời thầm thì của lá
luồng nước vỗ ngập bờ
cảm xúc đê mê rồi khép chặt
cánh cửa mở trong an bình
ngày xanh đang phai mầu tuyệt đỉnh
con chim ngậm hoa về phố thị
xóa những bước chân cuồng
hoàng hôn thong dong điệu nhạc rời
Jazz ở bao la
như kẻ say giữa gió xuân sấp chín
trên khuy kèn thắm thiết uốn âm vang
rụng thắm cả rừng chiều
đợi cánh nhung đen về ôm tuyệt tích
ảo hóa là thời gian chuyển động
bấm sâu vào hạnh phúc mù lòa
gió chẳng bao giờ một định hướng
mây nào tìm được chốn ẩn thân
tiều phu cũng lìa rừng