Vẫn còn có một nơi
khi thân xác rã rời
Vẫn còn một giòng sông
khi giọt nước bốc hơi
Tôi từ bao kiếp trước
về trở lại đây chơi
bấy lâu chưa hiểu được
Nhận ra tôi mĩm cười
Tôi nhìn- tâm quán chiếu
Tôi là tâm thảnh thơi
Nhìn trong sương, tuyết, giá,
mây... là cả biển khơi.
Nhìn sâu trong chiếc lá
có dấu vết mặt trời
Nhìn sâu trong ánh sáng
lửa nhuốm mầm xanh tươi
Chiếc lá cùng ánh sáng
Sức sống quyện ngàn đời
Ánh sáng và diệp lục
cũng là một đấy thôi
Trong cây từng có lửa
Trong em từng có tôi
Trong nhau từng có lúc
Chung, riêng những kiếp đời.
Nhìn rất sâu tôi hiểu
Vì sông-Trăng rạng ngời
Từng bước chân tôi rõ
Vì hoa- xuân tinh khôi
Vì cây- hoa biết nở
vì mây- mưa biết rơi
Vì nhân duyên muôn thuở
liền nghiệp quả chẵng rời
Từng bước; tôi đang thở
hòa mạch sống đất trời
Cùng trái tim dang mở
tràn yêu thương khắp nơi.
Này em tôi mới gặp
là tôi khi bé thôi
Vì thương yêu ta tập
giữ chánh niệm mọi thời
Hãy yêu thương như biển
bao dung cả muôn loài
Hãy cho đi như nắng
bao năm không hề vơi
Đừng sân si ganh ghét
làm yêu thương tả tơi
Đừng đam mê tham đắm
khiến đau khổ chẳng rời
Đi với tâm đau khổ
Đau khổ vẫn đời đời...
Đi với tâm chánh niệm
Chánh niệm tức thảnh thơi
Chánh niệm là “Vô ngã”
Khi cho chẵng thấy “Tôi”
Chánh niệm là buông xả
không phân biệt đổi dời
Những gì em sẽ rõ
không nói hết bằng lời
Khi vầng dương sáng tỏ
là tan sương sớm mơi.
Dù xuân hoa đang nở
dù đông hoa đang rơi...
Lòng ta luôn chánh niệm
Cành mai đẹp tuyệt vời.
Trần Bách Linh