Cám ơn cái chết
Cám ơn đời đã cho ta biết chết
Để ta còn ước muốn tìm em
Để biết ngày rồi cũng sang đêm
Và Vũ trụ muôn đời vẫn mới.
Có cái chết ta hãy còn trông đợi
Được yêu người và cũng được người yêu
Dù một mai khi ngọn gió trở chiều
Ta yên nghỉ mà mắt không ngấn lệ.
Nhờ biết chết nên nỗi đau trần thế
Bỗng trở thành sóng nước tri âm
Vẫn có nhau để dìu dắt khi cần
Từ muôn nẻo chảy xuôi về biển rộng.
Vì có chết ta biết mình còn sống...
Như vết chim bay
Từ vô thỉ ta về trong cõi tạm
Thở hơi người mơ một giấc mơ chung
Rồi lặn ngụp trong vũng sầu ảo não
Nụ cười đâu mà giọt lệ khôn cùng?
Ừ, cuộc mộng, vì đời không thực có
Ừ, trần gian, dâu bể chẳng phải không
Tay xếp lại niềm chung riêng một xó
Thả hồn mình lơ lửng giữa mênh mông.
Ta tự ví tấm thân này bé bỏng
Đến và đi như những vết chim bay
Còn lại gì bên dòng sông tĩnh lặng?
Mộng trăm năm là mộng giữa ban ngày.
HÀN LONG ẨN
(Chùa Thiên trúc, San Jose, 11. 2010)