Bài tuyệt vọng
lại những ngày sống, đếm
từng ngày qua nặng nề
đời lạc an quá hiếm
niềm tin bao giờ về?
níu khói trầm tìm kiếm
trầm hương tan hư vô
nương lời chú nam mô
chữ sầu hoài trì kéo
kìa hoa thờ đã héo
bụt ơi, làm sao tươi?
đường trung đạo tít khơi
con trí mờ huệ mỏng!
Quán Âm mẹ hiền ơi!
chỉ còn ngài cứu rỗi
kiếp người con đã mỏi
mòn thế lụy tơi bời
Quán Âm mẹ hiền ơi!
Trầm luân
sao xuống tự trời cao
hương đưa từ khóm lá
tình dẫu tặng thương đau
đêm vẫn đêm thánh hóa
từng lần tay ghì siết
nghiệt oan quấn từng vòng
từng lần môi đắm đuối
ngọt đắng thấm tận cùng!
bằng đôi cánh thiên thầnngười nhấc tôi bay bổng
bằng mời gọi vô minh
ngục chín tầng dìm xuống
giây phút tưởng ngàn năm
thiên thu chừng khoảnh khắc
hồn tôi mở muôn ngăn
đón chân người dẫm bước
đêm, chẳng còn thời gian
không gian, ôi vô tận
tôi như bọt nước tan
vào đại dương vô ngạn
người là bể trầm luân
tôi cam thân ngụp lặn!
Thơ vụn
tinh sương
sương trắng như ảo mộng
cúc vàng dịu như thơ
cuối sân từng cụm sắc
trôi bềnh bồng trong mơ
con trẻ
mắt trong, trời quang đãng
hơi thở đượm hương trầm
da non ngon quả ngọt
tứ đại hiện thiên thần
làm vườn
ngắm hoa vui nét đẹp
tưới cây nuôi ý lành
bón gốc lòng chăm chút
gieo mầm mơ bóng xanh.
NGUYỄN THỊ MINH THỦY