Ai đă giết các em!!!
(Viết cho 400 Tăng Ni Bát Nhă, và thế hệ đàn em!)
Bốn trăm em tuổi c̣n thơ
Ai đă nhẫn tâm ném ngoài bụi ngoài bờ
Bị giập vùi tan tác thua cây khô cỏ dại
Cái ǵ là văn minh thời đại
Cái ǵ là quyền lực lợi danh
Cái ǵ là chính chị chính em
Với lứa tuổi thơ ngây
Các em không cần những thứ đó
Cái ǵ là chủ nghĩa, chế độ
Cái ǵ là thể diện, mặt mày
Cái ǵ là trừng trị thẳng tay
Với lứa tuổi trắng trong
Sao lại nỡ làm cho con tim các em rỉ máu
Cái ǵ là tṛ chơi tháu cáy
Cái ǵ là tṛ chơi hôi tanh
Thù hận và tội t́nh
Đắng cay và tủi nhục
Đập vỏ và ném chanh
Đầu óc của người lớn, thật t́nh các em không hiểu nổi
Nếu một mai ai kia có hỏi
Em biết trả lời ra sao, với nền văn hiến năm ngàn năm
Em biết ăn nói ra sao, với nền đạo đức của cha ông
Của đất nước trọng lương tri, t́nh người và sự sống
Trên đất Mẹ, mà các em không có chỗ đứng
Trên quê Cha, mà các em không có chỗ đi
Người lớn họ chơi, họ giở những tṛ ǵ
Dù bên trong, dù bên ngoài
Các em cảm nhận, toàn là bèo mây nhân ảnh
Máu của các em đă bị chảy
Thân của các em đă bị đánh
Họ làm đau từ khối óc đến tâm hồn
Các em rất sợ những tiếng dại khôn
Họ chơi chữ mập mờ thượng tầng trí tuệ
Trong tôn giáo, họ cũng nói như thế
Ở bên ngoài, họ móc xé nặng hơn
Trong khi chúng em ở lứa tuổi măng non
Tre đă không che chở, mà c̣n nhẫn tâm chụp phủ
Thế hệ các em, vô t́nh lănh đủ
Trên quê hương đất nước xéo dày
Được mệnh danh chủ nghĩa đen đỏ, đông tây
Một mai thời thế đi qua
Thế hệ mai sau gánh chịu
Hồn dân tộc, các em nương níu
Mảnh giang sơn, lệ sử lung linh
Ôi quê hương, non nước của ḿnh
Băi cát trắng, bờ lau xơ xác
Vậy mà họ bảo, ươm mầm nẩy hạt
Vậy mà họ bảo, xây dựng tương lai
Thế hệ các em, không có hôm nay
Hỡi Đất Mẹ Quê Cha!
Hỡi hồn thiêng sông núi!
Ngày 10-01-2010
ThẤu Tâm Can