XIN VẪN ĐỢI CHỜ
Không gian cách trở đường xa
nhiều năm cứ nhớ mẹ già vấn vương
ngày xưa còn đó con đường
thuở còn nhỏ dại mái trường mẹ đưa...
Một lần bên giấc nghỉ trưa
lén trèo trên nóc chùa đưa cánh diều
trận đòn thầy chỉ đánh yêu!
con nghe "tủi phận" hắt hiu nhớ nhà.
Bấy giờ Má chợt ghé qua
thấy thằng điệu nhỏ mắt sa lệ nhòe
Thầy rằng "dưới nắng trưa hè
con bà chẳng biết e dè thấp cao" !..
Bốn mươi năm lẻ là bao!
chừ thì tóc bạc dạ nao nao buồn
buổi chiều nghe được tiếng chuông
Má ơi xin đợi, đừng buông... con về!
NGỘ
Mơ màng nửa giấc chiêm bao
trong cơn mộng ấy thuở nào ngu ngơ
một mình đứng giữa chơ vơ
giựt mình cười lớn mây mờ đã xa!!!
NHẬT TRÍ