thơ DƯƠNG KIỀU NHI
Dĩ vãng muộn phiền
Đời ta rồi cũng như cây nến
Cháy tàn những ngày tháng chông chênh
Đêm thở gối sầu man man dại
Chiếc bóng nhân đôi với muộn phiền
Một sáng người qua trông thấy lạ
Ta về mở lại những trang xưa
Hương yêu mùa cũ thành dĩ vãng
Ký ức xanh xao rũ bên thềm.
Vọng
Ngồi nghe tiếng vọng đêm sương
Gọi chờ nhau cuối con đường phiêu linh
Tìm trăng trong cõi vô minh
Tay không thoát mở vô hình buộc nhau.
Bụi đường
Núi biếc trăng mờ soi kẽ lá
Hoàng hôn rót nhẹ tiếng tơ êm
Chân đi đất động nghìn tâm nguyện
Rung những hồn ai giấc mộng huyền
Chùa xưa bóng cũ mờ cuối mắt
Lãng thãng bụi đường nơi chốn xa
Hư hao ngày tháng giang hùng chí
Ngoảnh lại thu buồn cả muôn phương.