TỰ TÌNH VỚI BIỂN
Lâu lắm ta không nhìn ngước mắt
Bầu trời tĩnh tại ở trên cao
Cuộc sống buộc ta nhìn mặt đất
Quên bẵng lung linh ánh trăng sao…
Kìa vẫn vầng trăng in ngấn sóng
Vẫn ngàn sao ngọc treo lửng lơ
Ta ngắm nhìn với niềm yêu mến
Lòng như hội ngộ cùng bạn xưa
Lâu lắm mới lại ngồi với cát
Biển ơi, mùi gió vẫn mặn nồng
Tiếng sóng nghe chừng không đổi khác
Tóc dài ngày ấy bay hư không
Ngày ấy lời yêu ai viết tặng
Xa xăm con sóng nào mang đi
Bờ cát bao dung và thầm lặng
Dấu chân lai vãng để lại gì?
Chào nhé, biển ơi đêm đã sẫm
Ngàn khơi thiêm thiếp nhớ bình minh
Ta về giấc ngủ chừ thanh thản
Bên gối dư âm khúc tự tình
TÔN NỮ THANH YÊN