Rừng trăng sương khói
thời trẻ tuổi tôi sống ở ven rừng triền núi
phố nhỏ buồn tênh chiều xuống mịt mù sương
đường ngã ba chìm sâu trong mây khói
quán một bàn vắng lặng sầu thương
thành phố nhỏ nhịp đời qua lặng lẽ
suối đôi giòng đổi nhịp không người hay
mùa hoa đào hồng lên mầu núi biếc
không ai hoài chi chuyện của cỏ cây
trăng có buổi trầm mình trong sương bạc
gió có đêm quằn quại giữa than van
chiều có khi bàng hoàng sườn non vắng
mây lạc hồn ngơ ngẩn quên nhân gian
rừng u uẩn chôn sâu lòng thảm thiết
trăng nhạt nhòa ảo não nỗi thê lương
sương mù mịt xóa nhòa đường hai ngả
khói mơ hồ che giấu những đau thương
tôi như kẻ mộng du ngoài trời đất
đến ven rừng triền núi hóa cỏ cây
ngày nối tháng giữa mịt mù sương khói
thả buông đời tan biến với mây bay
Tử sinh một cuộc tình cờ
tử sinh một cuộc tình cờ
gặp em chi để bây giờ cuồng điên
lãng du trong cõi ưu phiền
hai bên nhật nguyệt một niềm nhớ thương
lòng em kín cổng cao tường
lòng anh giông bão vẫn thường vào ra
trầm luân trong cõi xót xa
mơ là mộng tưởng tỉnh là chiêm bao
tìm em qua ngọn sông đào
về ngang biển bắc hỏi sao từ trời
tử sinh một cuộc rong chơi
gặp em chi để đứng ngồi ngẩn ngơ
tử sinh một cuộc tình cờ
gặp em chi để bây giờ cuồng điên.
BÙI NGỌC TUẤN