NIỆM CHẾT

Chiêu Hoàng

 

 

When we contemplate death and the impermanence of life, our minds automatically begin to take an interest in spiritual achievements, just as an ordinary person becomes apprehensive when seeing the corpse of a friend.

Meditation on death cuts off attraction toward transient and meaningless activities.

(Dalai Lama – The path to tranquility)

 

 

“Tôi sẽ hành xử thế nào nếu ngày mai tôi chết?”

Đó là câu hỏi mà nhiều ngày nay Chị nghĩ đến.  Cái chết. Thật hiển nhiên và chắc chắn.  Nó sẽ xảy đến cho bất cứ người nào. Từ một vị vua, một thương gia, một người giầu có, quyền uy chức tước đến những kẻ bần cùng, nghèo đói, xấu xa v.v... Một ngày nào đó, tất cả, rồi cũng sẽ phải chết.  Nhưng mấy ai nghĩ đến điều đó? Cái Chết, đối với ta thật rất xa vời.  Ừ, dĩ nhiên một-ngày-nào đó ta sẽ phải chết, nhưng Cái Chết thật trừu tượng, nếu không nói, đối với riêng cá nhân mỗi người, dường như nó không hiện hữu…

Nhiều ngày nay Chị đă nghĩ về cái chết khi một đạo hữu vừa từ trần.  Anh chết sau thầy nhập diệt chưa đầy một năm.  Chị nghĩ đến anh, đến hơn hai năm qua anh bị bệnh và thường xuyên đối diện với cái Chết. Chắc hẳn, anh đă chuẩn bị và sẵn sàng chờ nó tới…

Vậy đó…  Mỗi sáng vừa bừng con mắt dậy, sau câu niệm quy y, Chị lại tự đặt cho ḿnh một câu hỏi: “Liệu tôi sẽ làm ǵ đúng nghĩa nếu ngày mai tôi chết?” Câu hỏi ấy phải là một câu hỏi nghiêm chỉnh, tận đáy ḷng, một câu hỏi mà chắc chắn ta cảm nhận được rằng, ta sẽ không c̣n một cơ hội nào khác ngoài cái Chết sẽ xảy đến, và lúc đó, ta sẽ hành xử thế nào?

Quả nhiên đó là một điều rất khốc liệt khi ta thực sự nghĩ đến nó…

Trên thực tế, Chị cũng chưa cảm nhận sự “khốc liệt” như ḿnh tưởng tượng. Nhưng một vài lần trong mơ, chị có thể cảm nhận được cái chết nó đến với ḿnh như thế nào…

Đó là khung cảnh một buổi tối buồn.  Chị đang đi trên một con đường hun hút dưới hai hàng cây.  Chỉ có vài ánh đèn lunh linh hắt từ những căn nhà c̣n sáng.  Chẳng hiểu lúc đó đi đâu, và làm ǵ.  Nhưng h́nh như Chị cần phải đi, đi cho hết những nghiệp quả đang trổ…

Bỗng từ một khoảng tối sâu hoắm, một người lạ mặt nhảy xổ ra dơ cao tay với con dao dài đâm phập vào bụng.  Chị thấy ḿnh gập đôi người lại, loạng choạng, máu chảy ướt hết cả áo phần bụng và ngực trong khi bóng đen cao bay, xa chạy. Ngay lúc ấy, Chị biết ḿnh sắp chết nhưng không cảm thấy sợ hăi. Chỉ có một điều duy nhất là Chị vẫn c̣n rất tha thiết sống, tha thiết là v́ Chị chợt nhận ra rằng, Chị vẫn chưa chuẩn bị để ra đi.  Chị vẫn c̣n muốn tu tập cho tâm thức chín mui…  Chưa-bao-giờ-như-lúc-này… Chị tha thiết muốn giữ lại được thân người thêm một thời gian nữa để tu tập.  Ôi chao!   Sao giờ phút lâm chung mới bi ai, thống thiết làm sao… Một ḿnh Chị, không người thân, không có đến một lời an ủi, ở một nơi hoang vắng quạnh quẽ này, Chỉ - một ḿnh - đang đối diện với cái Chết…  Trong tâm lúc đó, Chị hoàn toàn không có một niềm oán hận nào với người đă giết ḿnh, mà chỉ thấy một niềm tiếc nuối vô bờ rằng lúc c̣n sống Chị đă không dấn thân vào sự tu tập một cách nghiêm túc để đến giờ phút này th́ đă quá trễ..

Từ đáy tầng tâm thức.  Chị thấy đầu óc thật mù mịt, h́nh ảnh nhạt nhoà như những ánh sáng bệnh hoạn chập chờn trước mặt… Chị cố gợi lên trong tâm h́nh ảnh ngài Quán Âm và từ đó, câu chú của ngài bắt đầu mấp máy trên môi trong khi toàn thân đổ ập xuống đất…  Chị cảm nhận ḍng máu đỏ  đang trào ồng ộc tuôn ra phía dưới bụng và bừng tỉnh dậy với giọt nước mắt ướt mi mà Chị vẫn c̣n tưởng đó chính là máu ḿnh đang chảy…

 

“Hăy quán niệm về Cái Chết. Mỗi ngày…”

 

Bạn sẽ cảm thấy yêu đời hơn và sẽ cố làm cho đời sống ḿnh thêm ư nghĩa…

 

 

 


 
Bài vở đóng góp xin gửi về: baivochanhphap@gmail.com
Copyright © 2009 Chanh Phap Newspaper
Last modified: 03/07/10