Thơ
Nguyễn Lương Vỵ
Những dấu lặng lang thang
(tặng Tuệ Sỹ)
Những dấu lặng lang thang trong cõi vô cùng
Vết son đỏ trên môi ai linh cảm
Một giấc mơ trên phím trắng
Thả vào tiếng hát của sợi tóc
Thả vào âm rất xanh
Gọi mời những chiếc lá khô
Thức dậy hoan ca lời viễn xứ
Lời của những chiếc bóng không tên
Ngồi giữa hư không nức nở…Người đi đâu người về đâu?!
Những dấu hỏi khôn nguôi trên vầng trán
Những luống cày của lời-tuyệt-tận
Đá khắc ghi nụ cười bồng bềnh
Vân thạch vang tiếng nói
Ngàn trùng vang giọng chào
Chào bể dâu chào tinh khôi
Tiếng dương cầm tung cánh dạ khúc
Em đã trở về
Trong giọt sương xanh…Những dấu lặng lang thang trong cõi vô cùng
Đêm xướng danh những vì sao
Xướng danh vô danh
Cơn mưa âm réo rắt
Cơn mưa âm trùng trùng
Hãy nghiêng vai em ơi hứng chút tàn phai
Mùa màng cảm động những đóa dã quỳ
Tiếc thương làm chi những câu thơ quá tím
Thầm gọi nhau trong tiếng đàn…Những trận gió đa tình trên đỉnh vu sơn
Lạnh càng lạnh nguồn cơn vũ trụ
Đi đâu về đâu trong sát na?!
Nhắn gửi dùm ta những giọt máu tận hiến
Thơ đã chin mấy mùa địa ngục
Chiếc lá khô muốn níu tay người
Gửi lại chút dư vang đẫm lệ
Đi đâu về đâu trong giá băng?!
Ngất tạnh những mùa trăng Mười Sáu…Những dấu lặng lang thang trong cõi vô cùng
Cầm dương xanh mướt bóng núi
Viên đá cuội điếc hết tịch liêu
Sợi rơm vàng nhớ ruộng
Như ta nhớ ta nhớ kẻ lạ
Nhớ một điều gì chẳng biết
Vẫn thiết tha phím trắng
Vẫn thiết tha hoài niệm
Chừng như ta gọi thầm ta…
9.2009
(nhân đọc Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm của Tuệ Sỹ)