NHỚ LỜI MẸ DẶN
Mẹ bảo, con chào đời vào một ngày mưa
Không phải ngày của mùa Xuân, mùa Hạ, hay mùa Thu
Còn mùa Đông quê mình không có tuyết
Nên con không lạnh lùng như tuyết trắng xứ người;
Mẹ bảo, mưa cho cây đâm chồi nẩy lộc
Cho ngàn lá vạn hoa tắm mát đón mùa Xuân
Cho muôn nơi tẩy sạch kiếp bụi trần
Cho khắp chốn thế gian Vô Ưu nở;
Mẹ bảo, mùa Hạ nắng cháy da người
Nên mưa xuống để xoa dịu những bước chân trần
Những bước chân khất thực
Những bước chân không giày dép của trẻ lang thang, không nhà cửa
Những bước chân ngược xuôi khắp phố phường
Những bước chân trần vô định hướng tương lai...
Mẹ bảo, mùa Thu cây thay lá
Lá rụng về cội
Cũng cần mưa để lá hóa chất mùn
Như cuộc đời vốn dĩ là Không
Thành, trụ, hoại, Không vô thường là thế...
Còn mùa Đông mẹ chưa từng trải nghiệm
Bởi nặng lòng với đất Tổ quê Cha
Nên mẹ dặn trước lúc con đi xa:
Mẹ nghẹ nói nơi xứ người lạnh lẽo
Con là mưa nên sẽ hóa tuyết mềm...
Nếu là tuyết,
Con hãy
Rơi trên tóc cụ già đang chậm rãi từng bước chân,
Đậu trên vai người lữ hành vội vã,
Ghé vào đôi má em thơ đang đùa nghịch trước sân nhà...
Nhưng con phải nhớ:
Đừng làm cho họ lạnh!
Chỉ một lúc thôi, rồi hãy tan chảy ra
Thành nước...
Bằng cách đó,
Con sẽ không làm cho họ lạnh
Và lúc ấy,
Con mới thực là con nhờ hơi ấm xứ người...
Nhớ nghen, Mưa của Mẹ ơi!..
Mỹ Huyền
(Mưa của Mẹ)