Thơ
Trần Kiêu Bạc
MỘT MÌNH THẮP ĐUỐC
GỌI NIỀM TIN
Một mình, đêm lặng im
Tưởng đi qua bờ giác
Một mình, trong khoảnh khắc
Tưởng sạch bụi trần ai
Chuông vang vọng đâu đây
Gọi người đi quay lại
Chờ Châm Tâm thức dậy
Theo sen vàng tỏa bay
Vẫn một mình, đêm nay
Không thấy đâu bờ giác
Chưa sạch làu trần ai
Lòng trần chưa thanh thoát
Lại thắp lên ngọn đuốc
Thấy sáng rực niềm tin
Đêm dài đêm qua hết
Chờ vui đón bình minh
Đêm trở lại lặng im
Lòng xa mùi tục lụy
Một mình nào hay biết
Ánh Đạo vàng bay lên.
NHÌN RA TỪ HẬU LIÊU CHÙA
Chùa còn chút nắng vàng hoe
Trần ai còn chút u mê kiếp người
Nắng không vàng nữa màu tươi
Người không còn nữa môi cười ngày xưa
Còn đâu những chút duyên thừa
Nhớ nhau ngày nắng đêm mưa mà buồn.
Tơ trời đã hết vấn vương
Tơ lòng còn rối còn thương nhau nhiều
Nhỏ nhoi chút phận bọt bèo
Chùa xa cảnh Phật đìu hiu đi về.
Xin tia nắng rớt bên hè
Nắng vàng hoe, nắng vàng hoe, nắng vàng!(Bên Lề Cuộc Đời)