Thơ
PHÙ DU
KHUYÊN NHỦ
nhân gian vừa đủ tiếng cười
vừa lưng tiếng khóc vừa ngùi tiếng đau
xin em dốc cạn ưu sầu
phơi trên thế sự mà trau chuốt tình.
BỎ LẠI ĐÀNG SAU
quay lưng bỏ lại đàng sau
một thành phố lạ càu nhàu ỉ ôi
một đời sống lạ tiếng người
một thời gian trống tôi ngồi chơi hoang.
CHE BÀN TAY LẠI
cành sương rụng
đêm đen hả miệng
giọt tình tôi muôn thuở lênh đênh
em về đánh cuộc nhân duyên
che bàn tay lại để phiền muộn bay.
BON CHEN
cái thân dù nặng như chì
cũng còn khói lửa ầm ì vết nhăn
bước vô nhà hẹp một gian
bước ra hẹp cả giang san co mình
bước qua phố thị buồn tênh
thần hồn cũng muốn rập rình ra sương.
CHỨNG KIẾN
và tôi thấy trần gian chừ bỏ ngõ
người đi qua lũ lượt khóc xin hồn
trong lặng nín vô tình tôi đứng đó
loay hoay nhìn và lững thững đi luôn.