Thơ THỦY LÂM SYNH
EM VỀ XẾP NGÓN TỪ BI
em về
xếp ngón từ bi
gát lên giá ngọc
dậy thì tuổi xuân
sáng mai
thức dậy soi gương
trong đôi mắt ấy
còn vương chút buồn
hôm qua
dưới phố mưa tuôn
nép mình em đứng
bên đường núp mưa
chợt giờ
tan sở nghỉ trưa
chung ô anh bước
cùng ai qua đường?
chiều về lòng
mải bâng khuâng
tối nghe ray rứt
cõi hồn
rách bươm
người đi
nhặt đóa vô thường
tôi về gom lại
lửa hương
mệt nhoài
để lòng sa mạc
nguôi ngoai
nửa đêm thế kỷ
nửa ngày thiên thu.