Thơ HOÀNG XUÂN SƠN
ĐỊnh LỰC
Ngồi đây định lực hao ṃn
Ra vào thấp thoáng tựa hồn quỷ ma
Ngồi đây lẩn bóng dương tà
Ngộ đêm tóc trắng mù sa tuổi đời
Qua đường lánh một niềm vui
Từng khung kỷ niệm buốt trời xưa đi
Ngồi đây lạnh buổi phân kỳ
Vẫn hồn thiếp mộng hồi qui bến nào
Nghe buồn vỡ ngọc trầm châu
Hoa vàng mấy thuở nhành trao lại người
Ngồi đây hẫng một môi cười
Cũng đành vấn lệ sầu nguôi một ḿnh.
Thiên SỬ
Lên đồi sương ướt cỏ vàng
Hồi chuông phá tịch vỡ ngàn thông xanh
Bỗng nhiên trời đất trao t́nh
Con chim ẩn sắc trên cành hư vô
Nh́n nhau khe suối hững hờ
Đêm qua vũ nguyệt dưới bờ trúc hiên
Về thôi một cơi ba miền
Môi đời đă nhạt mầu thiên sử buồn.