CÔ BÉ VÀ PHẬT TÁNH
Chiêu Hoàng
“Chú nghĩ là trong chú có Phật tánh không hả?”
“!?...”
Hình như hỏi chỉ để hỏi chứ cô không cần tới câu trả lời. Cô bé ngước lên trời, đôi mắt suy tư làm cho vầng trán nhăn nhăn:
“Ưmmmm... Có thể có đấy chú ạ. Vì Phật dạy: ‘Ta là Phật đã thành, còn chúng sanh là Phật sẽ thành’. (Ngoẻo đầu, đôi mắt chớp chớp ra dáng đăm chiêu) Nhưng vấn đề là ở chữ ‘chúng sanh’ đó có chú trong ấy không biết?”
“Gâu!”
Ngạc nhiên, cô bé kêu lên:
“Chú nghĩ là có sao?”
“Gâu... gâu...”
“Ồ, nếu vậy thì cái Phật tánh của chú phải bé lắm!”
Cả hai đang ngồi trên bậc tam cấp đằng sau nhà. Trước mặt là một khoảng sân cỏ rộng, xanh ngát được viền bằng những cây hoa đủ loại, đủ mầu. Cô bé ngồi xoải đôi chân song song, trên đùi là một cuốn kinh ngắn của nhà Phật. Đôi mắt lung linh thấp thoáng một nụ cười. Cô nhìn xuống vuốt ve con chó nhỏ đang gác mõm trên cánh tay. Nó bé nhỏ như một món đồ chơi bày trong tiệm. Khuôn mặt giống y như một chú nai con. Nhưng hình như câu trả lời khẳng định của chú chó con vẫn chưa làm cô hài lòng. Cô muốn lên chùa hỏi thầy: "Con chó có Phật tánh không?"
Hai tay chống lấy cằm, đôi mắt tư lự nhìn về hướng ngôi chùa thấp thoáng. Phải chi cô bé có thể lên chùa hỏi thầy ngay lúc này nhỉ. Từ nhà tới chùa phải đi hết con lộ chính, rồi mới quẹo phải để leo ngược lên con dốc ngắn. Từ đó, con đường dẫn tới chùa khá vòng vèo, cô phải đi qua hai cái cầu gỗ, một khoảng vườn trồng bắp và một nhà kho chứa lủng củng đầy những thứ linh tinh phía cánh trái chùa. Mẹ không bao giờ cho cô đi một mình. Mẹ bảo, con gái một mình đi xa không tiện. Cô chẳng hiểu không tiện ở điểm nào. Tiện quá đi chứ! Cô chỉ cần chạy một vèo, khoảng năm mươi phút là đã đến chùa. Còn đi với mẹ thì phải ráng chờ tới cuối tuần cơ. Nhưng chưa chắc gì cuối tuần đã có được cơ duyên hỏi thầy câu hỏi bí mật ấy, mà chỉ hỏi nhỏ với riêng thầy thôi, vì tính cô ưa cả thẹn, cô sợ có người nghe được sẽ bảo cô... ngu, ưa hỏi những điều vớ vẩn!
Phật tánh là gì? Cô chẳng rõ. Cũng chẳng nhìn thấy đầu cua, tai nheo nó thế nào. Nhưng nghe chừng có lẽ nó rất đẹp, vì chung quanh cô, thiên hạ vui cũng tu, khổ cũng tu. Tu để chỉ muốn tìm cầu cái Phật tánh ấy thôi.
“Hưmmmm..!?”
Cô bé đứng lên, rời bậc tam cấp, tiện tay nhặt một cành cây khô, đi men theo bụi cây dùng cành làm dao chặt vào những bụi lá cạnh vách tường. Con chó nhỏ cũng lúp xúp chạy theo sau:
“Gâu... gâu... gâu...”
Cô quay lại, vừa đi thụt lùi, vừa quơ quơ cành cây khô trên trời, mỉm cười với con chó:
“Biết rồi, biết rồi! Chú cứ nhất định khăng khăng bảo chú cũng có Phật tánh chứ gì? Nhưng tôi phải lên hỏi thầy nữa cơ. Vì tôi cho rằng, nếu quả thật trong chú có Phật tánh thì chắc hẳn nó cũng phải bé téo tẹo như cái thân hình của chú vậy thôi!”
Con chó nhảy cẫng lên:
“Gâu... gâu... gâu!”
Cô nhỏ ném cành khô vào một bụi cây, xoải chân đi trước:
“À. Hoá ra ý chú muốn nói ‘Phật tánh làm gì có bé với to’ phải không? Mà…” cô cúi xuống, thì thầm “để tôi mách nhỏ chú một điều. Trong kinh Vệ Đà của hàng Bà La Môn có nói: Đã là loài súc sanh thì mãi mãi vẫn là loài súc sanh thôi đấy!”
Con chó vẫn hăng hái sủa lớn:
“Gâu... gâu... gâu...”
Cô bé đứng thẳng người. Phất tay, đi nghiêm trang ra dáng của một anh lính quèn, nói lớn:
‘Thôi... thôi... Tôi chẳng thèm cãi với chú nữa. Chú bướng lắm nhé. Bé téo tẹo mà cứ cải nhặng xị cả lên!” Mỉm cười, cô bé quay lại, nói đùa với chú chó “Chừng mai mốt, nếu có cơ duyên được làm người, chắc chú phải làm luật sư mới đúng. hihihi!”
Tiện tay, cô hái một đóa hoa cúc dại, vừa đi vừa nghịch ngợm bứt từng cánh hoa, bắt chước mấy đứa bạn trong trường chơi trò bói toán:
“Kiki có Phật tánh, Kiki không có Phật tánh..., có..., không..., có..., có..., không..., không..., không...”
Cô tung cánh hoa cuối cùng lên hư không, chạy ù, kêu lớn:
“A ha... Chú không có Phật tánh đâu. Tôi vừa bói cho chú và quẻ bói đã bảo thế!”
Con chó phóng chân chạy theo sau, hăng hái cãi lớn:
“Gâu... gâu... gâu...”
Mùa Xuân đã chớm về. Hương vị Tết thoang thoảng đâu đây. Khí trời vẫn còn lạnh. Những nụ hoa vẫn e ấp núp trong đám lá non chưa chịu vươn mình khoe sắc. Nắng chiều lả tả rớt xuống từ những kẽ lá tựa như một đám bụi mầu hoàng kim kéo dài hai cái bóng người và vật chạy lăng xăng, in ngoằn ngoèo trên thảm cỏ xanh. Tiếng cười thủy tinh của cô bé vỡ ra trong không gian hòa với tiếng chó sủa. Cảnh vật đẹp như một bức tranh vẽ, nhưng đó lại là một cảnh sống động, rất thật. Duy chỉ có câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu cô là còn rất mơ hồ lãng đãng giữa Có và Không...
“Con chó có Phật tánh hay không?”