Thơ
Dương Kiều Nhi
Chiều Buồn
Mây ơi chiều nay vội đi đâu
Cánh nhạn nối nhau về phương nào
Bỏ lại một người bên hiên vắng
Trời chiều lành lạnh nghe mưa mau.
Bao năm gặp lại vẫn nhìn nhau
Ngập ngừng lấp lửng mỗi câu chào
Người đến, người đi như cơn gió
Chạnh lòng chân bước nhịp lao xao.
Xa xa ai gióng tiếng chuông chiều
Thức lòng ta nửa giấc cô liêu
Sân chùa loang vắng đầy lá mỏng
Như mộng vừa qua thoáng đìu hiu.
Chao ôi! thèm nghe tiếng kinh cầu
Cho hồn ta vịn, vơi niềm đau
Từng bong bóng vỡ trên thềm đá
Như vạn giọt sầu vỡ đêm nao.
10.30.2009 (Baton Rouge)
Bất Chợt
Giơ tay chạm thấy tuổi buồn
Rơi trong đáy mắt bụi đời phù vân
Nhìn mây trời nhớ buâng khuâng
Thời gian như hạt nắng rơi sân ngoài.
Giây Phút Tinh Khôi
Sớm mai ra vườn hái nhánh hoa
Nhụy thơm còn đọng hạt sương sa
Mở nụ cười mềm bên gió mát
Trời đông bừng tỉnh ánh chan hòa
Cúc vàng nở rộ dâng bồ tát
Trầm hương nhẹ thoảng thoát hư không
Như như bất động giây an lạc
Thanh thản chuông đưa một lối về.