Thư ṭa soạn số 141
(tháng 08.2023)
NIỆM TƯỞNG VÔ TẬN
Nắng như thiêu đốt suốt những ngày qua. Luồng gió nóng thốc qua sân nhà tưởng chừng làm héo hắt thêm cho những nhánh lá đă khô quắt từ tuần trước. Mấy con chim sẻ sà xuống t́m nước nơi ṿi tưới. Vườn hồng vẫn kiên gan trổ sắc. Trời xanh ngát, không gợn mây.
Thân xác ră rời sau cơn ho rũ rượi; nằm im lắng nghe chân ngôn đồng vọng cùng nhịp gơ của đồng hồ treo tường. Và đâu đó, tiếng hát nho nhỏ của mẹ hiền cũng vọng về từ một cơi xa xưa. Tiếng mẹ ấm ru con giấc nồng. Bao nhiêu giấc ngủ trong ḷng mẹ đủ cho con thấm đượm t́nh thương yêu, đủ cho con thấm đượm thi ngôn và những ca từ tao nhă, thanh cao. Ra khỏi ṿng tay mẹ, ra khỏi giấc ngủ êm đềm không mộng mị… con lớn lên, mở mắt hiếu kỳ, mở chí cao rộng, và bắt đầu dấn ḿnh vào cuộc phiêu lưu tưởng như bất tận trong cuộc đời. Phiêu lưu trong rừng kiến thức. Phiêu lưu trong vườn t́nh ái. Phiêu lưu trên hành tŕnh t́m về nẻo chân. Càng phiêu lưu, khám phá, càng thấy không có ǵ mà không bất tận. Kiến thức chuyển thành đương nghiệm thực tại; t́nh ái chuyển thành từ bi; hành tŕnh chuyển thành hành nguyện. Ngay cả những mộng tưởng, những huyễn cảnh vô thường, và kiếp sống, cũng luôn mở ra đến vô tận. Là bởi chúng không có chỗ chấm dứt. Là bởi chúng luôn chuyển động, chuyển hóa, duyên hợp với tất cả những thứ khác để hiện hữu trong một h́nh thái mới.
Trở ḿnh, gác tay lên trán, nh́n trần nhà. Nhớ năm xưa, dáng cha hiền nằm bên con trên giường tre ọp ẹp, trong căn thất lợp tranh, dưới đêm trăng sáng. Gỡ tay con khỏi trán, ba hỏi có phải con có nhiều điều trăn trở. Con im lặng không trả lời. Tuổi trẻ xung thiên chi chí, đau ḷng vận nước điêu linh, làm sao khỏi những đêm trằn trọc, nh́n mông lung nhật nguyệt thiên hà xa xăm… Chúng sinh vô biên v́ phiền năo vô tận. Niềm đau vô tận nén vào tim. Biết nói chi bây giờ. Cha con im lặng. Đêm như dài vô chung.
Ngày cha mẹ khuất núi, người con phương xa không có mặt. Lệ nóng lăn dài trên da nhăn. Đường trần vẫn dài xa. Mịt mù cát bụi tung bay những chiều hoang bảng lảng. Vườn hồng ngũ sắc không hoa trắng. Tưởng niệm song thân, mở trang thơ bao la đất trời…
TRỞ LẠI TRANG HỘP THƯ T̉A SOẠN