Thư ṭa soạn số 131
(tháng 10.2022)
LÁ THU
Cây phong đầu ngơ đă dần dần chuyển sắc lá. Lá vàng chen lá xanh. Lác đác vài chiếc lá phong chỉ mới úa vàng đă rơi quanh gốc, không theo tiến tŕnh sinh trụ hoại diệt của thiên nhiên. Thời tiết nơi đây vẫn c̣n nóng hầm hập. Những cơn gió mùa thổi qua chỉ đẩy tới những luồng nhiệt khô khốc. Chưa có làn gió d́u dịu, se lạnh như mọi năm. Nhưng trên lịch th́ mùa thu đă đến.
Nh́n những lá úa rải rác quanh các gốc cây, chợt ngẫm về thân phận kiếp người, thân phận của kẻ tha hương, của một kẻ ĺa xa cố quận từ lâu.
Tục ngữ có câu “Lá rụng về cội” như là một sự kiện hiển nhiên, một quy luật phổ quát có thể áp dụng cho nhiều phương diện cuộc sống.
Tiêu cực mà nói, con người sinh ra từ gia cảnh, giai cấp, xă hội nào th́ cũng lẩn quẩn trong hoàn cảnh đó, khó mà thoát ra được.
Tích cực mà nói, người ta sinh ra từ đâu th́ sau thời gian đi xa hoặc khi vĩnh viễn nằm xuống, rồi cũng nhớ trở về nguồn cội sinh quán của ḿnh.
Trên thực tế th́ không nhất thiết là lá phải rụng về cội. Có khi lá bị gió cuốn đi xa. Có khi lá vẫn trên cành nhưng cành bị cắt rời khỏi gốc.
Cành hoa cắt từ vườn đem vào chưng trên bàn, khi hoa lá úa vàng và cần bỏ đi, hoa lá ấy sẽ không rơi về cội mà đi vào thùng rác. Những cành thông được bày bán vào dịp lễ Giáng sinh, khi qua mùa, cành lá của chúng dù c̣n xanh tươi, sẽ không quay về rừng mà sẽ được xe rác mang đi, tái chế thành phân bón hữu cơ, vun đắp lại cho các loài cây cỏ khác trong thành phố.
Gia cảnh, hoàn cảnh có thể đổi thay. Và nghiệp cũng có thể chuyển biến theo ư chí, khuynh hướng và động lực từ ư nghĩ, hành động của chính ḿnh.
Người học đạo, hành đạo, xem ba cơi như là quán trọ; xem hành tinh này chẳng nơi nào không phải là đất để hoa lá hay xác thân rụng rơi, nằm xuống; chẳng nơi nào thực sự là nơi sinh quán nguyên thủy trong vô số kiếp tái sinh; và nếu có một nguồn cội để trở về th́ nguồn cội đó chính là bản tâm, chân tánh của ḿnh.
Trở về được với nguồn cội chân tâm th́ việc sinh từ đâu, chết về đâu, không phải là điều đáng quan tâm. Nơi đâu cũng là nguồn cội. Không ngại ǵ phải nằm xuống nơi “đất khách quê người.” Không ngại ǵ việc phân thân này với những tạng phủ c̣n tốt để cứu lấy một vài sinh mệnh khác trước khi hỏa thiêu thành tro bụi. Cũng không nhất thiết đ̣i hỏi phải được đem về chôn nơi “chôn nhau cắt rốn” th́ mới thỏa nguyện.
Khi mùa thu đến, những làn gió thu sẽ là nhân duyên đưa đẩy những chiếc lá, cả xanh lẫn vàng, rơi xuống cội, hoặc bay đi xa. Tâm không xao động. V́ đâu cũng là đất; đâu cũng là nơi chốn an ổn để trở về khi cuộc sống tương lai đă được chủ định sẽ như thế nào trong từng phút giây hiện tại.
TRỞ LẠI TRANG HỘP THƯ T̉A SOẠN