Thư ṭa soạn số 109
(tháng 12.2020)
QUA ĐI NHỮNG CƠN ĐAU CUỐI NĂM
C̣n đau không
tiếng chim kêu buồn nơi nhánh sầu đông trước ngơ
phù sa cuộn đục trên sông dài bờ bến mông lung
rác rưởi lầy nhầy ung thối ngày tàn thu
bầy ruồi nhặng no bụng buồn tung cánh
gia tài dành dụm một sớm tan bay
Trường giang sóng gợn khua hồn nước
trường sơn mây phủ lấp quê nhà
cơn đau dai dẳng ngày vô tận
khóc cuộc t́nh chung như nước dâng
C̣n đau không
điều gian dối nào rồi cũng lần hồi rơi rụng
lá vàng lả tả ngày thu sang
niềm tin yêu từng đặt nơi huyễn ảo
hăy khóc một lần khi mặt trời lên cao
Vó ngựa cuồng rông đường thiên lư
theo về bụi đất rợp đồng hoang
mắt xanh đă mờ dấu kim-cổ
tự t́nh rớt lại những bâng khuâng
C̣n đau không
tiếng ai khóc nấc nơi pḥng đợi
những người áo trắng căng thẳng vào ra
dịch bệnh tràn lan không biên giới
ôm ngực đau buốt cuộc chia xa
Sắc xuân tiềm ẩn nơi màu lá
nhộng chuyển ḿnh vỏ kén vươn ra
vỗ cánh lần đầu cho chu kỳ ban sơ loài bướm
phảng phất hương về từ ngọn gió mơn man
những nụ mầm từ lâu ươm ấp
sẽ nở bừng chào ngày mới phong quang
C̣n đau không
những con tim lụi tàn héo hắt
hăy buông xuống nơi đây giây phút này
những mê vọng cuồng tưởng trần gian
thành-bại ǵ rồi cũng qua hết
cười tràn sảng khoái chờ xuân sang.
TRỞ LẠI TRANG HỘP THƯ T̉A SOẠN