CON BÚP BÊ VÀ CÁNH

HOA HỒNG

TG dịch

 

Tôi đi vòng trong một tiệm Target và chứng kiến cảnh người thu-ngân đang trao lại một số tiền cho cậu bé. Cậu bé chỉ độ 5 hay 6 tuổi.

Người thu-ngân nói, “Rất tiếc là em không có đủ tiền để mua con búp-bê này”.

Đoạn cậu bé quay sang bà cụ đứng cạnh: “Ngoại à, Ngoại có chắc là con không có đủ tiền không?”

Bà cụ đáp: “Con à, con biết là con không có đủ tiền để mua con búp-bê này mà.”

Rồi bà cụ bảo cậu bé cứ đứng đó chừng 5 phút để bà đi một vòng trong tiệm. Rồi bà lẩn đi ngay.

Cậu bé vẫn cầm con búp-bê trong tay.

Cuối cùng, tôi bước đến cậu bé và hỏi là cậu muốn tặng con búp-bê này cho ai.

“Đây là con búp bê mà em gái của con yêu thích lắm và ước ao có được trong Giáng Sinh này. Em ấy tin là Ông già Noel sẽ mang quà này lại
cho em ấy.”

Tôi trả lời cậu bé rằng: “Chắc thế nào Ông già Noel cũng sẽ mang lại cho em con, con đừng lo.”

Nhưng cậu trả lời buồn bã. “Không, Ông già Noel không mang đến chỗ em đang ở được. Con phải trao con búp-bê này cho mẹ con, rồi mẹ con mới có thể trao lại cho em con khi mẹ đến đó.”

Đôi mắt cậu bé thật buồn khi nói những lời này.

“Em con đã về với Chúa. Ba con bảo là Mẹ cũng sắp về với Chúa, bởi vậy con nghĩ là Mẹ có thể mang con búp-bê này theo với Mẹ để trao lại
cho em con.”

Tim tôi như muốn ngừng đập.

Cậu bé nhìn lên tôi và nói: “Con nói với Ba là hãy bảo Mẹ đừng có đi vội. Con muốn Mẹ con chờ con đi mall về rồi hãy đi.”

Rồi cậu lấy ra cho tôi xem một tấm ảnh trong đó cậu đang cười thích thú.

“Con muốn Mẹ mang theo tấm ảnh này của con để Mẹ sẽ không quên con.

Con thương Mẹ con và mong ước Mẹ không phải bỏ con để đi, nhưng Ba con nói là Mẹ phải đi để ở cạnh em của con.”

Rồi cậu lặng thinh nhìn con búp-bê buồn bã.

Tôi vội vàng tìm ví bạc trong túi và nói với cậu bé: “Hãy thử coi lại xem, biết đâu con lại có đủ tiền mua con búp-bê này thì sao!”

“Dạ”, cậu bé đáp, “con mong là có đủ tiền”. Không cho cậu bé thấy, tôi kẹp thêm tiền của tôi vào mớ tiền của cậu bé, và chúng tôi cùng đếm. Chẳng những đủ số tiền cho con búp-bê mà còn dư thêm một ít nữa.

Cậu bé nói: “Cảm ơn Chúa đã cho con đủ tiền!”

Rồi cậu nhìn tôi và nói thêm: “Tối qua trước khi đi ngủ, con đã hỏi xin Chúa làm sao cho con có đủ tiền để mua con búp-bê này để Mẹ con có thể mang đi cho em con. Chúa đã nghe lời cầu xin của con rồi.”

“Con cũng muốn có đủ tiền mua hoa hồng trắng cho mẹ con, nhưng không dám hỏi Chúa nhiều. Nhưng Ngài lại cho con đủ tiền để mua búp-bê và hoa hồng trắng nữa.”

“Mẹ con yêu hoa hồng trắng lắm.”

Vài phút sau bà cụ trở lại, và tôi cũng rời khỏi tiệm.

Tôi làm xong việc mua sắm trong một trạng thái hoàn toàn khác hẳn với khi bắt đầu vào tiệm. Và tôi không thể rứt bỏ hình ảnh của cậu bé ra khỏi tâm trí tôi.

Đoạn tôi nhớ lại một bài báo trong tờ nhật báo địa phương cách đây hai hôm. Bài báo viết về một tài xế say rượu lái xe vận tải đụng vào xe của một thiếu phụ và một bé gái nhỏ.

Đứa bé gái chết ngay tại hiện trường, còn người mẹ được đưa đi cứu cấp trong tình trạng nguy kịch. Gia đình phải quyết định có nên rút ống máy trợ-sinh khỏi bệnh nhân hay không vì người thiếu phụ này không còn có thể hồi tỉnh ra khỏi cơn hôn mê.

Phải chăng đấy là gia đình của cậu bé?

Hai ngày sau khi gặp cậu bé, tôi đọc thấy trên báo là người thiếu phụ đã qua đời. Tôi bị một sự thôi thúc mãnh liệt và đã mua một bó hoa hồng trắng và đi thẳng đến nhà quàn nơi tang lễ của người thiếu phụ đang diễn ra và mọi người đến nhìn mặt người quá cố lần cuối cùng.

Cô nằm đó, trong cỗ áo quan, cầm trong tay một cành hồng màu trắng với tấm ảnh của cậu bé và con búp-bê được đặt trên ngực của cô.

Tôi rời nơi đó, nước mắt doanh tròng, cảm giác rằng đời tôi đã vĩnh viễn thay đổi. Tình yêu của cậu bé dành cho mẹ và em gái cho đến ngày nay thật khó mà tưởng tượng. Và chỉ trong một phần nhỏ của một giây đồng hồ, một gã lái xe say rượu đã lấy đi tất cả những gì thân thiết
nhất của đời cậu.

 

TG (The Buddhist Translation Group)

 

 

THE DOLL AND THE ROSE

by Benoit Nalin

 

I was walking around in a Target store, when I saw a Cashier hand this little boy some money back.

The boy couldn't have been more than 5 or 6 years old. The Cashier said, 'I'm sorry, but you don't have enough money to buy this doll.'

Then the little boy turned to the old woman next to him: ''Granny, are you sure I don't have enough money?''

The old lady replied: ''You know that you don't have enough money to buy this doll, my dear.''

Then she asked him to stay there for just 5 minutes while she went to look around. She left quickly.

The little boy was still holding the doll in his hand.

Finally, I walked toward him and I asked him who he wished to give this doll to.

“It's the doll that my sister loved most and wanted so much for Christmas. She was sure that Santa Claus would bring it to her.”

I replied to him that maybe Santa Claus would bring it to her after all, and not to worry.

But he replied to me sadly. “No, Santa Claus can't bring it to her where she is now. I have to give the doll to my mommy so that she can give it to my sister when she goes there.”

His eyes were so sad while saying this.

”My Sister has gone to be with God. Daddy says that Mommy is going to see God very soon too, so I thought that she could take the doll with her to give it to my sister.''

My heart nearly stopped.

The little boy looked up at me and said: “I told Daddy to tell Mommy not to go yet. I need her to wait until I come back from the mall.”

Then he showed me a very nice photo of him where he was laughing. He then told me: “I want Mommy to take my picture with her so she won't forget me. I love my Mommy and I wish she doesn't have to leave me, but Daddy says that she has to go to be with my little sister.”

Then he looked again at the doll with sad eyes, very quietly. I quickly reached for my wallet and said to the boy. “Suppose we check again, just in case you do have enough money for the doll?''

“OK” he said, “I hope I do have enough.” I added some of my money to his without him seeing and we started to count it. There was enough for the doll and even some spare money.

The little boy said: “Thank you God for giving me enough money!”

Then he looked at me and added, “I asked last night before I went to sleep for God to make sure I had enough money to buy this doll, so that Mommy could give It to my sister. He heard me!''

“I also wanted to have enough money to buy a white rose for my Mommy, but I didn't dare to ask God for too much. But He gave me enough to buy the doll and a white rose.''

“My Mommy loves white roses.”

A few minutes later, the old lady returned and I left with my basket.

I finished my shopping in a totally different state from when I started. I couldn't get the little boy out of my mind.

Then I remembered a local newspaper article two days ago, which mentioned a drunk man in a truck, who hit a car occupied by a young woman and a little girl.

The little girl died right away, and the mother was left in a critical state. The family had to decide whether to pull the plug on the life-sustaining machine, because the young woman would not be able to recover from the coma.

Was this the family of the little boy?

Two days after this encounter with the little boy, I read in the newspaper that the young woman had passed away.

I couldn't stop myself as I bought a bunch of white roses and I went to the funeral home where the body of the young woman was exposed for people to see and make last wishes before her burial.

She was there, in her coffin, holding a beautiful white rose in her hand with the photo of the little boy and the doll placed over her
chest.

I left the place, teary-eyed, feeling that my life had been changed
forever... The love that the little boy had for his mother and his sister is still, to this day, hard to imagine. And in a fraction of a second, a drunk driver had taken all this away from him.

 

 

 

 


 
Bài vở đóng góp xin gửi về: baivochanhphap@gmail.com
Copyright © 2009 Chanh Phap Newspaper
Last modified: 11/26/10