CHỊ SÁU

Chiêu Hoàng

 

Thiên hạ cứ gọi chị là Chị Sáu (mà chẳng biết số Sáu đó ở đâu ra?) Nếu nói về cấp bậc trong anh em thì đáng lý phải gọi là Chị Tư mới phải. Nhưng có Tư hay Sáu gì chị cũng rất ghét, từ nào tới giờ, chị chẳng thích ai gọi chị theo thứ bực, nhưng ghét thì… để bụng, chị cũng chẳng càm ràm ai bao giờ…

Tính tình chị có vẻ hiền hiền, (chỉ "có vẻ" thôi à nha, nhiều khi nổi quạu thì phải tránh cho xa, kẻo có khi chị ...dựt xập nhà đó!) Vì cái tính hiền hiền đó nên chị cứ hay nhịn, riết thành…hèn, ai muốn làm sao cũng được. Phần khác, chị mắc phải tu tập. Thày kêu phải ráng trưởng dưỡng Tâm Bồ Đề cho lớn. Có lắm lúc chúng sanh nó làm chị phiền muộn, muốn nổi quạu, muốn chửi một trận cho hả dạ, nhưng chợt nhớ lời thày, phải ráng nuốt cái cục quạu xuống họng, ráng cầu nguyện cho mình... hạ hoả và cho (cái đứa làm chị quạu) lần sau nó có thêm… trí huệ để đừng làm chị tức giận nữa.

Đầu óc chị thật đơn giản. Muốn tu tập nhưng lại tu cà lặc, cà lọi. Thày dạy cái chi thì chị chỉ hành trì được một nửa. Thì đó! Thày kêu phải tu hai thứ Trí Huệ và Từ Bi. Chị chọn có thứ một, mà một cũng không xong. Bị chị nghĩ tu theo Từ Bi chắc là dễ... Hữu sự thì ráng nhịn cho xong, người ta chín bỏ làm mười, đôi khi chị du di quá đáng, mới có... hai đã vội bỏ làm mười rồi (thì coi như chị tu thêm cái hạnh nhẫn nhục đó mà. Hỏng phải sao? Trong những buổi giảng, thày cũng kêu là phải tu thêm Sáu Ba-la-mật nữa. Tới sáu thứ lựng đó! mà chị chỉ tu có một, vậy mà cũng không xong mới chết!)
Thiệt tình!

Một lần, chị lên hỏi thày. Thày nói nhiều lắm nghe. Đại khái thày nói về Tâm Từ, tâm Bi và Trí huệ phải đi đôi, nếu chỉ hành một trong hai thứ thì như con chim gãy cánh, chẳng bay được. Thày giảng quá chừng giảng… Cuối cùng, chị lễ thày ra về, nhưng tâm thức vẫn còn ngổn ngang, bị vì cách hành trì ra sao để có được Bồ Đề Tâm và Trí Huệ thì chị vẫn chưa biết. Làm sao để khởi được trong dòng tâm thức một lòng bi mẫn, một lòng từ với tất cả chúng sinh? Làm sao để biết được đâu là đúng, đâu là sai khi bố thí?

Trong chùa, có một anh Phật tử chị rất ngưỡng mộ. Ảnh tu sao mà hay ghê nơi. Cũng tu Từ Bi nhưng hỏng ai mà bắt nạt được nghe! Nhiều lần chị muốn làm quen hỏi ảnh tu cách chi mà hay dữ vậy? Chị muốn học ảnh chút cách hành xử ra sao để đối diện với những trường hợp trong đời sống, làm sao để áp dụng giáo pháp vào đời? Thiệt chớ, chị có quá nhiều câu muốn hỏi, nhưng tìm cách tới gần ảnh cũng khó, bị khi ảnh tới chùa, nghe pháp xong là về liền, hỏng có cà rà ở lại ăn uống hay nói chuyện tào lao. Chị theo dõi anh như điệp viên theo dõi tội phạm, nhưng cũng chẳng có cơ hội được nói chuyện đôi câu, riết rồi chị cũng nản. Bỏ cuộc.

Tháng ngày cứ trôi. Sự tu tập của chị cũng có chút phần tiến triển như con rùa bò, mà nó bò theo kiểu không-có-kiểu, tức là khi bò ngang, khi bò dọc, khi đi thì loanh quanh, tốn rất nhiều thì giờ...

Mới hôm qua, thày giảng về tâm Vô Vi, Vô Tác, Vô Nguyện. Chị liếc nhìn anh, thấy anh cắm cúi ngồi ghi chép lung tung.. Ghi chi mà ghi quá trời, quá đất! Còn chị thì ngồi nắn nót viết xuống đủ ba chữ đơn giản:

Vô vi.

Vô tác.

Vô nguyện.

Chị sẽ ghim nó vào trong tâm, ráng chăm chú nghe thày giảng, hiểu được chút nào hay chút đó. Nghe xong ráng về suy nghĩ tiếp, chứ ba cái danh từ rổn rảng đó chị vẫn còn mù mịt lắm.

Mô Phật! Con đường tu cũng khó ác nghe. Lộn xộn hiểu lung tung cũng khổ!

 

 

 

 


 
Bài vở đóng góp xin gửi về: baivochanhphap@gmail.com
Copyright © 2009 Chanh Phap Newspaper
Last modified: 05/10/10