NGÔI CHÙA CỔ TRÊN ĐỒI TRẠI THỦY

 

NGUYÊN SIÊU

 

 

Cổng chùa khép lại. Khách thập phương đă về. Trong tịnh thất, ngọn đèn dầu leo lét, bất động trên bàn Phật, cháy suốt ngày lẫn đêm, tạo thành một không gian tĩnh mịch, u huyền. Nơi đó, sáng chiều hai buổi đều đặn lời kinh Kim Cang được tŕ tụng từ vị sư già nghe mà thấm thía, siêu thoát làm sao: "Hy hữu Thế Tôn! Như Lai thiện hộ niệm chư Bồ Tát, thiện phó chúc chư Bồ Tát. Thế Tôn! Thiện nam tử, thiện nữ nhơn phát A-nậu-đa-la tam-miệu-tam-bồ-đề tâm, vân hà ưng trụ, vân hà hàng phục kỳ tâm?" Thật là hy hữu thay, bạch Đức Thế Tôn! Đức Như Lai hay khéo hộ niệm cho các vị Bồ Tát, khéo phú chúc cho các vị Bồ Tát. Bạch Đức Thế Tôn! Người thiện nam, kẻ thiện nữ phát khởi tâm Bồ đề cầu chứng quả vị vô thượng chánh đẳng, chánh giác, th́ làm sao tâm được an trụ, tâm được hàng phục?

Cứ thế, lời kinh khi trầm, khi bổng, lúc nhặt, lúc khoan, ḥa cùng tiếng chuông gia tŕ thấm sâu vào ḷng người sống trong ngôi chùa cổ thầm lặng bao thời gian. Dù đêm mưa ngày nắng; dù mùa hạ, mùa đông cuộc sống tương chua, chao mặn vẫn thanh thản như mây trời giăng giăng trên đồi Trại Thủy.

Có ai, khách thập phương một lần viếng thăm ngôi chùa cổ sẽ cảm nhận được từng lối ṃn rêu phong, từng vách đá xám x́ theo năm tháng, từng vách tường vôi loang lỗ đă được xông ướp bao lời kinh, tiếng kệ, bao h́nh ảnh thâm trầm, từ tánh đức từ bi của những vị sư già chân tu, thật đức.

Khuya nay, chú tiểu đóng chuông, đă đọc lời kệ rằng:

"Nguyện thử chung thinh siêu pháp giới

Thiết vi u ám tất giai văn

Văn trần thanh tịnh chứng viên thông

Nhất thiết chúng sanh thành chánh giác..."

Dịch:

Nguyện tiếng chuông này siêu pháp giới

Thiết vi u ám thảy đều nghe

Nghe rồi thanh tịnh chứng viên thông

Tất cả chúng sanh thành chánh giác.

Tiếng chuông đă đi vào ḷng người dân Phương Sài, Phước Hải, Xóm Xưởng... một cách êm đềm, an tịnh. Người dân họ sống theo giờ giấc của tiếng chuông chùa cổ để thức dậy gồng gánh, bán buôn. Đúng là Phật pháp tại thế gian, chẳng ĺa thế gian để có Phật pháp. H́nh ảnh mái chùa, câu kinh lời kệ, tiếng chuông nhịp mơ đă bao đời nuôi lớn những tâm hồn Phật sống chung quanh dưới chân núi.  Gầy dựng, bồi đắp niềm tin yêu nơi Phật pháp, người dân làng đem sức sống của ḿnh để cúng dường từng thúng khoai, thúng nếp cho chùa, ủng hộ chúng Tăng. Ấy là tấm ḷng, là niềm tin nơi Phật pháp. Thời gian có xóa nḥa qua bao cuộc vô thường thiên biến nhưng tấm ḷng hộ pháp của dân làng quanh ngôi chùa cổ th́ bất di.

Dưới những tàng cây Bồ đề, những rặng cành phượng vĩ, những giàn thanh long đỏ ối đă điểm xuyết cảnh vật nên thơ, dắt dẫn những tâm hồn của bao thi nhân, mặc khách đến viếng cảnh chùa mà nên câu thi phú:

"... Mơ ấm chuông ngân nhạc nhiệm mầu

Lời kinh chưa thuộc được trăm câu

Nhưng tư tưởng niệm Nam Mô Phật

Huyền diệu thoa êm những vết sầu."

(Ngát trầm hương - Tâm Tấn)

Cũng trong tâm hồn văn chương, thi phú ấy, nhà văn Vơ Hồng, tác giả "Hoa khế lưng đồi" đă viết trong truyện Màu áo nâu sồng: "Bên cạnh Ḥa thượng Trí Thủ, Trí Nghiêm, tôi c̣n được quen với Ḥa Thượng Chí Tín trụ tŕ chùa Long Sơn nằm sát cạnh trường Bồ Đề. Đứng bên gốc cây sứ hoa vàng nh́n xuống sân trường, nh́n đám học sinh ngây thơ nhảy giỡn hay nh́n đoàn nữ sinh cầm tay nhau chầm chậm bước trên lối đi, nh́n các thầy cô giáo nghiêm trang nề nếp... tôi nghĩ rằng thầy tṛ chúng tôi đă ghi những nét dễ thương nơi tâm hồn Ḥa Thượng. Rồi c̣n thầy Thích Phước Sơn, Thích Minh Tuệ... Hiệu trưởng của trường; rồi Thích... Thích... nhiều lắm kể sao cho đủ, kể sao cho hết. Và vậy là bao nhiêu khổ đau của cuộc đời tôi như được xoa dịu, tâm hồn tôi như được an ủi..." Ấy chính là Phật pháp tại thế gian, Phật pháp tại ngôi chùa cổ trên đồi Trại Thủy đă giảng dạy cho bao tâm hồn, vơi đi nhiều nỗi niềm đau thương của nhân thế.

Rải rác trên những lối ṃn, dưới các bóng cây rậm của những đêm trăng c̣n in đậm dáng dấp của vị sư già tay lần tràng hạt ung dung thả bộ, một tâm hồn thư thái, an nhiên. Tâm hồn này là sức sống, của ngôi chùa cổ mà trải qua bao thời gian vẫn ẩn tu như chưa hề xao lăng, dầu cuộc sống của thế nhân bao cuộc phế hưng.

Đêm nay trời mưa lớn, gió từ biển khơi thổi mạnh, đập vào sườn núi làm tan tác lá hoa trên đồi, làm găy đổ những giàn thanh long đă hết trái. Cảnh đời chuyển động. Biển đời chuyển động, dậy sóng muôn trùng lá bay, cành găy. Điêu linh của đêm mưa băo. Động! Từng sát na động! Từng phút giây động! Bản chất của thế gian, như từ vô lượng kiếp.

Tỉnh! Trong thiền thất của vị sư già, tỉnh! Tỉnh như ngọn đèn dầu yên tỉnh. Sáng mà không lay. Cháy mà không chao động, để nghe lời kinh Kim Cang của khuya nay trầm hùng, thanh thoát của vị sư già đang kiết già trên bồ đoàn:

"Nhất thiết hữu vi pháp

Như mộng, huyễn, bào, ảnh

Như lộ diệc như điển

Ứng tác như thị quán"

Dịch: Tất cả các pháp hữu vi như giấc mộng, như huyễn hóa, như ráng nắng, như ảnh tượng, như sương mai, như điện xẹt. Cần phải thấy biết như vậy.

Mưa tạnh dần, thưa hột. Gió thổi nhẹ, mây tan. Nắng lên dần, sưởi ấm lá hoa triền đồi qua đêm rơi rụng. Mặt trời lên cao, vạn vật sưởi ḿnh trong nắng, tiếp tục vươn lên đầy sức sống. Ngôi chùa cổ muôn đời vẫn c̣n đó, c̣n như là chứng tích của thời gian, của bao cuộc vô thường, phế hưng. Của bao lớp người đến đi không định, nhưng luôn vẳng nghe lời kinh mầu nhiệm. Lời kinh ḷng, Phật dạy khi xưa:

Gate! Gate! Paragate! Parasamgate! Bodhi svaha!

 

 

 

 

 

 


 
Bài vở đóng góp xin gửi về: baivochanhphap@gmail.com
Copyright © 2009 Chanh Phap Newspaper
Last modified: 05/31/12